Ke ve nguoi than trong gia dinh em - Bài văn kể về bà ngoại của một học sinh lớp 4.
Tôi gọi nhiều người là bà, như bà trẻ, bà cố, bà nội ... Gọi tiếng" bà ngoại" hay chỉ gọi ngoại mọi người đều hiểu rằng đó là người thân sinh ra mẹ tôi.
Bà năm nay đã ngoài 60 tuổi, trông bà vẫn còn mạnh khỏe như những người tuổi 50.
Dáng bà cao, hơi gầy nhưng bà còn làm việc khỏe như tuổi đôi mươi. Bà có nước da trắng khiến các chị phải mê. Bà ăn mặc giản dị, gọn gàng và rất sạch sẽ.
Bà có khuôn mặt dài, hai má đầy đặn trông rất phúc hậu. Xưa kia, tóc bà rất dài đen và óng mượt, nay bà cắt ngắn cho mát, nó vẫn còn đen nhưng không còn mượt mà như xưa nữa.
Đôi mắt bà còn sáng, không đeo kính mà vẫn xỏ kim chỉ được. Mũi bà thì không cao nhưng đẻ bốn người con ai cũng cao. Miệng của bà rất tươi khi cười. Giong nói của bà nhỏ nhẹn, khoan thai, đầy chuyền cảm và rất dễ có cảm tình.
Ngoại ở trên quê cách nơi gia đình tôi sống khoảng 100 kilomet,
Cứ vài tuần, ngoại thu xếp công việc nhà xong rồi ngoại đến chăm sóc, vui chơi với gia đình tôi. Những lúc hai anh em tôi ra khỏi nhà đi học thì bà ở nhà quét dọn, lau chùi phòng của mỗi chúng tôi gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Mỗi khi chúng tôi về nhà cứ ngỡ nhà có bà tiên mới đến làm phép lạ vậy. Nhiều lần hai anh em tôi cảm ơn ngoại về việc chăm sóc cho gia đình tôi, bà chỉ nói: " Hai cháu của bà đi học còn vất vả hơn cả bà nữa đấy !" Nói đến đây lòng tôi thấy đau quặn lại nhớ có lúc tôi lơ là việc học mà bà cứ tưởng tôi chăm chỉ học hành.
Ngoại vui vẻ, hoạt bát với mọi người xung quanh làm ai cũng yêu qúy. Tôi cố gắng lấy gương vui vẻ chan hòa của bà đối với mọi người để tôi theo, bước đầu tôi thấy khó và ngượng ngùng nhưng dần dần cũng thấy quen.
Bà thường dậy sớm để đi nhà thờ cầu nguyện cho bản thân biết cách tu luyện cho phải phép đạo, cho mọi người trong gia đình yêu thương nhau, xã hội được thanh bình, người người cơm no, áo mặc. Bà dạy anh em tôi hiểu biết Đạo là "Phương pháp" dạy cho con người biết cách tu thân, sửa tánh. Đạo là trí tuệ của thánh nhân đã đi qua, trải qua đem dạy lại cho những người đi sau và nó trở thành tài sản tri thức của loài người.
Bà nói: " Làm người mà không có đạo gọi là có Trí nhưng chưa có Tuệ" người chưa hiểu hết được đỉnh cao tri thức của xã hội loài người. Anh em chúng tôi cũng được bà dạy cho cách " Cầu - nguyện", cầu là xin điều mình chưa có nhưng nguyện là bù đắp lại những gì mình xin được. Cầu mà không nguyện là chỉ biết xin, biết hưởng mà không biết đền đáp lại. Nguyện mà không cầu mới là người tốt, người biết sống chan hòa với mọi người.
Ngoại là người bà tuyệt vời nhất mà em từng có trên đời, nên em quyết tâm học giỏi cho bà vui, bà mới có động lực sống xem cháu của bà lớn khôn từng ngày. Tôi cũng chia sẻ điều này với những ai có bà mà không quí, không kính trọng cũng xem như không có bà ở bên mình.
Home
»
ke ve ba ngoai cua em
»
ke ve nguoi than trong gia dinhh em
»
van lop 3
»
van lop 4
» Kể về người thân trong gia đình em
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
0 comments:
Post a Comment